Bố tôi là người thợ máy ô tô – Câu chuyện nghề
Sinh ra và lớn lên trong gia đình có bố là người thợ máy ô tô, mẹ là thợ may mặc, gia đình tôi cũng như nhiều gia đình khác vẫn trải qua những ngày êm đềm, với nhiều tiếng cười, cũng như không ít những lần cãi vã.
Bố tôi là một người đàn ông có nước da đen ngăm, một bàn tay chai sạn trên một cơ thể khá nhỏ con. Công việc của ông hàng ngày gắn liền với những chiếc xe ô tô ở xưởng sửa chữa, với nhiều dầu mỡ và bụi bặm.
Hồi nhỏ, có lúc tôi được bố dắt đi đến xưởng sửa chữa, nơi mà ông đang làm. Tôi cảm thấy rất thích thú với những chiếc xe ô tô tại đây. Có lẽ bởi vì nó quá lạ lẫm với tôi, và cũng bởi vì tôi cũng thường xuyên chơi với mấy chiếc xe ô tô đồ chơi bằng nhựa, vì vậy mà đây là những dịp mà tôi có thể khám phá những chiếc xe to lớn ngoài đời thật thực sự.
Tôi không thích nghề sửa chữa ô tô
Tuy thích những chiếc xe ô tô là vậy, nhưng tôi lại không thích sau này sẽ trở thành người thợ sửa chữa ô tô, bởi vì hồi nhỏ, khi nhìn bố tôi cũng thường xuyên đi làm về muộn, khắp người dính dầu mỡ… đã làm cho tôi có ấn tượng không tốt.
Nhưng mặt khác, bố tôi lại luôn muốn hướng cho tôi theo nghề sửa chữa ô tô này, bởi vì ước mơ của bố tôi hồi đó là mở gara sửa xe hơi, và nếu ổn định thì tôi sẽ là người tiếp quản chúng. Một kế hoạch thực sự thú vị mà người bố thợ máy ô tô của tôi đang tạo ra.
Sau khi lên lớp 12, tình hình học tập của tôi không được tốt. Tôi cũng biết vì sao kết quả học tập của tôi lại chỉ ở mức trung bình, rất khó để có thể theo đuổi các trường đại học (dù tôi biết bấy giờ cũng khá dễ để có thể học ở một trường đại học nào đó).
Thấy vậy, bố tôi lại càng ra sức để hướng tôi đi theo nghề sửa chữa ô tô. Ông bảo nghề cha truyền con nối, thực sự rất tốt, bố có thể làm việc của một người bố và một người thầy cho con.
Nhưng tôi cũng không ghét cái nghề này
Những kiến thức cơ bản về ô tô hiện tại tôi cũng đã nắm bắt được khá nhiều, bởi càng lớn thì tần suất đi tới xưởng sửa chữa nơi bố tôi làm việc cũng cao hơn. Lúc tới thì tôi cũng thường phụ việc và làm những điều cơ bản.
Mẹ tôi sau khi được bố tôi thúc dục thì cũng đã ngồi với tôi và phân tích. Hiện tại tình trạng học tập của con không được tốt, nếu theo lên đại học, chỉ có cách con phải thật chăm chỉ, học thật giỏi thì mới có thể có nghề được.
Thêm vào đó, tôi sẽ phải đánh cược 4 năm đại học để có được một cái nghề cho mình mà tôi biết rằng sẽ có tỉ lệ rất thấp để có thể học giỏi được nữa. Cũng kể từ lúc này, tôi cũng có suy nghĩ khác về việc lựa chọn nghề và con đường đại học, nhưng tôi vẫn không hề có ước mơ trở thành thợ sửa chữa ô tô.
Những dấu mốc đầu tiên của tôi
Ngày bố tôi mang về những cuốn tài liệu về ô tô, không hiểu sao tôi lại tò mò muốn đọc chúng và đã đọc chúng rất mê say, dù tôi là người rất lười đọc sách. Những cuốn sách về học sửa chữa ô tô thu hút con người tôi từ khi nào không biết, và cho đến một ngày tôi nhận ra rằng: mình đã thích cái nghề sửa chữa ô tô thực sự.
Nó có thể thực sự bất ngờ, có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy sự thay đổi của tôi là quá nhanh, nhưng quả đúng là như vậy, tuổi trẻ là những quyết định mà chúng ta không thể lường trước được, và có thể các bạn, những người đang theo dõi câu chuyện này cũng vậy! Liệu bây giờ bạn đã trả lời được câu hỏi vì sao mình lại theo đuổi nghề ô tô hay chữa.
Bố tôi vẫn là người thợ máy vừa là người thầy của tôi
Như vậy là hành trình bố tôi là người thợ máy và tôi là một người học trò thực sự của bố tôi chính thức bắt đầu. Với kinh nghiệm là một người thợ máy lâu năm của bố tôi, tôi cũng bắt đầu từ đây và từ chân thợ phụ làm máy, xen kẽ với đó, các bộ phần gầm, điều hòa và học điện ô tô căn bản cũng được bố tôi chỉ bảo rất nhiều.
Qua 3 năm theo học, chẳng mấy chốc mà tôi đã nắm hầu hết các kỹ năng sửa chữa, các mẹo vặt và kèm thêm nhiều kinh nghiệm tư vấn khác, những kiến thức khác từ những người thợ trong xưởng.
Cho đến bây giờ, cuộc đời tôi vẫn còn viết tiếp, số tuổi của tôi vẫn còn quá ít để có thể viết thêm nhiều những điều mà tôi trải nghiệm. Thực sự bây giờ, khi nhìn vào nhiều người thợ khác, tôi vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi, đặc biệt là phần điện, điều mà tôi rất yếu và chưa học hỏi được nhiều ở bố tôi.
Những kết hoạch vẫn còn dang dở
Và đến bây giờ, kế hoạch mở gara của bố tôi vẫn đang ở mức dự định cho 1-2 năm nữa. Và lúc này, tôi vẫn chăm chỉ, cần cù làm việc và hy vọng sẽ có những giải pháp cho tương lai của tôi, muốn mình sửa thật giỏi và có thể sửa giỏi cả phần điện ô tô, để có thể bù đắp cho sự thiếu hụt kỹ năng của bố tôi, và cũng là để quá trình mở gara được thuận lợi và vững chắc hơn.
Như đã nói, câu chuyện bố tôi là người thợ máy, và tôi là người đi theo sau ông vẫn chưa kết thúc. Tôi sẽ chờ, và chắc hẳn cũng có bạn sẽ chờ trong 2 năm nữa, tôi và bố tôi sẽ đạt được gì trong cái nghề cha truyền con nối này.